Khoảng năm 1900, lúc đó đang vào thời kỳ cuộc chiến Thế Giới Thứ Hai, không ít những người trai trẻ đã xin vào nhà dòng tu học để trở thành Cha xứ. Họ chú tâm đến cuộc sống dâng hiến vì Ðạo để tránh bị bắt lính. Ông nội của thầy tôi, (tạm gọi ông ấy là Jonh) sống tại Anh Quốc, quyết định chọn con đường tu hành trong khi tuổi mới 13. Ông ta chỉ nghe người ta nói một chút ít về sự chết chóc và đổ máu trên chiến trường vì vậy mà ông muốn tham gia vào nhà dòng để trốn tránh những cảnh tan thương đẫm máu này... nhưng nó đã theo ông ta đến tận nơi thờ phụng linh thiên nhất...
Năm thứ hai tại tu viện, John chứng kiến một sự việc rất là thảm thương.
Vào một buổi sáng tinh sương, khi cảnh vật còn im lìm trong giấc ngủ thì người ta nghe một tiếng thét hãi hùng xé nát bầu không khí tĩnh mịch. Tất cả những người trong tu viện đều nhảy ra khỏi giường trong bộ đồ ngủ chạy đến nơi có tiếng thét vừa phát ra. Mọi đều tỏ vẻ ngơ ngác nhìn nhau nhưng không ai biết được việc gì đã xảy ra. Những tiếng chân thình thịch chạy trên sàn nhà nhưng khi đến trước một căn phòng cuối hành lang thì mọi tiếng động đều chợt tắt, lúc đó ai cũng đều đứng lặng yên trợn hai con mắt ra nhìn chăm chăm vào căn phòng. Chính giữa căn phòng, một cái xác cứng đơ lạnh ngắt của một vị tu sĩ đã trú ngụ tại tu viện nhiều năm, đang dựa vào chân giường, hai cổ tay bị cắt nhiều lần bằng một miếng kiếng bể nằm gần đó. Máu của vị tu sĩ vẫy đầy khắp nơi và chảy tràn lan trên nền gạch giống như một tấm thảm màu đỏ thẫm.
Tin về cái chết của vị tu sĩ trẻ tuổi này đã làm mọi người vô cùng bàng hoàng và sửng sốt vì họ chưa bao giờ nghe thấy một người sùng đạo nào lại có hành vi tội lỗi như vậy.
Xác của vị tu sĩ được các vị Cha Xứ làm lễ an táng và chôn cất tại khu nghĩa địa nằm phía sau tu viện. Những đồ đạc và quần áo cá nhân khác của vị này được gửi về quê nhà cho gia đình.
Khoảng vài tuần sau, có một vị tu sĩ khác được chuyển tiếp đến, chỉ vì đường xá xa xôi nên vị này đến tu viện thì trời đã về đêm. Sau khi hoàn tấc thủ tục xong, vị tu sĩ mới này được người hướng dẫn dẫn về phòng của mình. Vị tu sĩ mới trên vai mang ba lô tay cầm cặp sách đi theo người hướng dẫn qua những dãy hành lang dài loe loét những ánh đèn vàng làm tăng thêm vẻ huyền bí của tu viện. Ði một hồi đến cuối hàng lang của tầng lầu thứ 3 thì người hướng dẫn chỉ một cái phòng, căn phòng này cánh cửa chỉ mở hờ một nữa, trong khi những phòng khác đều đóng lại vì có người ở, riêng chỉ căn phòng này chưa có ai nên cửa chỉ khép hờ mà thôi. Vị hướng dẫn lấy tay đẩy cánh cửa vừa nói:
- Ðây là phòng của anh. Xin mời vào.
Vị tu sĩ mới bước vào vừa để đồ đạc xuống thì vị này nhận thấy trên sàn nhà có nhiều vết thâm đen. Và lúc đó, vị tu sĩ hướng dẫn cũng thấy được những vết máu trên sàn gạch, nghĩ rằng những tu sĩ chuyên về dọn dẹp đã không lau sạch vết máu, nên cảm thấy xấu hổ vội kêu người đến lau chùi sạch sẽ những vết thâm đen còn sót lại và tạ lỗi người tu sĩ mới đến vì thiếu sự chuẩn bị kỹ càng. Sau khi mọi việc xong xuôi, ai nấy đều xin kíu từ để người tu sĩ mới ở lại trong phòng đó một mình nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, người ta tìm đến phòng của vị tu sĩ mới này thì anh ta đã chết, cách ngồi giống y như vị tu sĩ lúc trước chết và hai cổ tay của anh ta cũng bị rạch nhiều đường bằng một con dao lam. Máu văng ra khắp nơi. Cả tu việc đều hoang mang lo sợ như sét đánh ngang tai...
Xác của vị tu sĩ thứ hai được tẩm liệm và chôn cất theo nghi lễ. Sau đó những đồ đạc của anh ta cũng được gửi trả lại cho người nhà.
Sợ về sự lôi kéo của hồn ma, các vị tu sĩ đã làm phép và đọc thần chú trong căn phòng của hai vị tu sĩ tự sát. Họ dời đổi tất cả những bàn ghế và tủ giường rồi rẩy nước Thánh khắp cả căn phòng. Nhưng có một việc, mặc dù họ lau chùi và chà mạnh cách mấy vết máu thâm đen dính trên sàn vẫn luôn luôn ở đó.
Ðúng một tuần sau, lại một vị tu sĩ mới đến vào ở trong căn phòng đã được làm phép. Vị này có một chút ngạc nhiên khi thấy một vết dơ thật dầy nằm ngay bên dưới giường nhưng vì nó nằm bên dưới nên vị này cũng không lấy gì làm phiền toái... Xui thay, sự làm phép không lợi ích gì cả, và vị tu sĩ thứ ba ở phòng đó cũng đã chết vào sáng hôm sau; cách chết cũng giống hai vị tu sĩ trước và máu vị này cũng vẩy đầy khắp phòng.
Mọi người trong tu viện bấy giờ đều khiếp sợ đến tột độ, vì họ sợ rằng những đồ dùng trong phòng bị ma ám nên đã đem tất cả những tủ giường bàn ghế trong phòng đó ra đốt sạch, sau đó họ cùng nhau cầu nguyện và rãi nước Thánh nhiều lần. Khi cầu nguyện và rãi nước Thánh xong thì họ mua những bàn ghế tủ giường mới để vào trong phòng đó, kể cả sàn gỗ cũ có nhiều vết máu cũng được che đậy lại bằng một sàn gỗ mới. Nhưng chỉ qua một đêm, vào sáng hôm sau, khi những vị tu sĩ có nhiệm vụ đến phòng này để xem xét thì họ đã chứng kiến một sự việc làm họ phải kinh hồn khiếp vía...
Những vết máu đã được che đậy lại bây giờ đã thấm qua tấm sàn gỗ mới và nó bắt đầu tràn ra đến chính giữa phòng. Cả tu viện đã không còn biện pháp gì để ngăn chận sự kỳ lạ quái dị này nữa nên cuối cùng họ đành phải lấy tấm gỗ lớn che cánh cửa phòng đó lại rồi đóng đinh cho thật chặt, sau đó xây lên một bức tường bằng gạch. Cũng từ đó căn phòng quỷ quái này đã trôi vào quên lãng và không còn ai nói đến nữa. Mọi người đều cố gắng quên nó đi nhưng thật sự họ có quên hay không vậy?
Theo tôi biết căn phòng đó bây giờ vẫn còn... có thể được che đậy từ bên ngoài nhưng nó vẫn chờ đợi... và luôn luôn chờ đợi... để một ngày nào đó nó sẽ hoành hành trở lại...